CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân


Phan_10

“Ngươi thật sự đúng với lời đồn ngày đi nghìn dặm, lúc ở Thiếu Lâm giữ ải, lúc lại ra ngoài gây án?” Triệu Đại Minh hồ nghi, tay không hề nhàn rỗi, bắt đầu vo viên bùn đất trên sườn.

“Hình như vậy.” Thất Sách đỏ bừng mặt, đáp cho qua.

“Hừm, mỗ không tin. Bất quá ngươi nói thế, mỗ cũng không buồn hỏi nữa. Này, xú hòa thượng, tháng trước ngươi đến Lộc ấp làm thịt Giang bả tử Giang Kim Bài làm gì? Hắn có oan cừu gì với ngươi chăng?” Triệu Đại Minh càng nói càng hăng, viên bùn cũng to dần.

Thất Sách thầm kêu khổ, gã nào biết Giang Kim Bài là ai, nhất định do Quân Bảo gây ra nhưng lại bị tính cho gã. Gã nhìn vẻ mặt phẫn hận của Triệu Đại Minh, e rằng Giang Kim Bài là bạn cũ của y.

“… Vậy thì sao, một con cá không thể ăn hai lần, người chết rồi đâu thể sống lại, chết cũng chết rồi…” Thất Sách lúng túng, Quân Bảo không dễ dàng sát nhân, y lấy mạng đối phương vậy thì Giang Kim Bài đáng chết.

“Hay cho câu một con cá không thể ăn hai lần! Trên giang hồ ai không biết không được phép tranh giết kẻ Triệu Đại Minh ta muốn giết. Hại ta công cốc một lần.” Triệu Đại Minh giận run người, xương sườn đỏ lên, “còn nữa, tháng trước ta đến Thương Châu giết Liệt Bi Thủ Trịnh Viễn, kết quả đến nơi mới biết bị ngươi giết rồi. Ngươi thích thể hiện sao không đi ám sát cẩu hoàng đế? Nói về ám sát, hừ, một mình ngươi hành thích Nhữ Dương vương thì thế nào? Năm lần vẫn không đắc thủ, hiện giờ cạnh hắn có đến mấy chục tên lạt ma thối tha, rắm đánh cũng không lọt vào được thì ta ám sát kiểu gì? Ám cái đầu ngươi.”

Thất Sách tỉnh ngộ, hóa ra Triệu Đại Minh giận không phải vì gã giết hảo hữu của y mà vì gã giết con mồi của y trước khiến y đi phí công mấy chuyến.

“Ngươi bảo ta phải làm sao?” Triệu Đại Minh giẫm lên đầu tượng Lã Đồng Tân, toàn thân tụ lực, như mãnh hổ sẵn sàng vồ người, tượng thần cơ hồ sụp xuống bất cứ lúc nào.

Chúng khất cái vui mừng hớn hở. Bất ngờ thật, trước trận “phái Hoa Sơn đối kháng Trương Tam Phong” lại có một trận tỷ thý không kém cạnh, tiền thưởng bắt bang chủ và ngôi sao mới cộng lại đạt tới hai vạn ba nghìn lạng, nếu Thái Cực và Đệ bát đồng nhân là một thì tiền thưởng còn phá mọi kỷ lục trước đó.

Trọng Bát đưa Thất Sách đến ngôi bát tiên miếu đổ nát này chợt khẩn trương, dù sao y đưa Thất Sách, kẻ khiến bang chủ đi công cốc mấy chuyến, đều lập được công lớn, nhưng y muốn kết giao với gã, hai bên mà giao đấu thì y tổn thất thảm trọng.

Đang khi thần kinh y căng ra hết cỡ thì Thất Sách lên tiếng: “Xin lỗi, tin tức của tại hạ không linh thông, lần tới sẽ không thế nữa.” Gã thở phào, chỉ cần không giết hảo hữu của đối phương là được rồi, Triệu Đại Minh ngẩn người, chúng khất cái há hốc miệng.

“Tiểu tử nói gì hả?” Lực đạo toàn thân Triệu Đại Minh như thể tan hết, hai mắt dại hẳn.

“Tại hạ cam đoan lần tới sẽ không như vậy nữa.” Thất Sách trịnh trọng vỗ ngực.

Khi hành tẩu giang hồ, tối trọng yếu là danh dự. Muốn một hiệp khách có chút danh khí xin lỗi đã khó rồi, hà huống là đại nhân vật “Thái Cực” kiêm “Thiếu Lâm tự Đệ bát đồng nhân”. Thất Sách ngây thơ lại không coi mặt mũi là thứ gì đáng giá, mở miệng là xin lỗi nhận sai ngay, khiến Triệu Đại Minh đang ôm một bụng bực tức cũng trừng mắt, không biết nên cư xử thế nào.

“Ha ha, không ngờ là ngươi cũng mồm miệng vậy, không lừa được ta đâu, xuất chiêu đi.” Triệu Đại Minh nghiến răng, búng viên bùn khiến Thất Sách lợm giọng ra, nhún mình bật lên.

Viên bùn bắn vào mặt, chưởng phong ràn rạt, Thất Sách đại hãi, bật lùi lại thật nhanh.

Triệu Đại Minh một lòng muốn đánh, toàn thân y lão trừ bùn đất chỉ còn tuyệt đỉnh công phu kinh thiên động địa Hàng Long thập bát chưởng!

“Kiến Long Tại Điền!” Triệu Đại Minh xuất chưởng đầy bá khí, hoàn toàn không hề hàm chứ hậu chiêu biến hóa, nhưng chiêu thức càng đơn giản càng chứng tỏ công phu, chưởng lực cương mãnh lập tức bao trùm Thất Sách, trong miếu dấy lên cuồng phong.

Thất Sách biết rằng không nên tránh sớm, chưởng kình cuốn tới sẽ dần cạn lực, lúc đó gã ra tay sẽ kéo lệch cũng không muộn, nhưng chiêu thức cuồng bá vang danh trăm năm này của Cái Bang là hàng thật giá thật, khi gã nhảy lùi ra tận cửa miếu mà kình lực vẫn chưa suy kiệt, không thẹn là võ công bá đạo đệ nhất võ lâm.

“Gặp quỷ rồi!” Thất Sách đổ mồ hôi lạnh, nghĩ lại lời phương trượng giáo huấn, không ngờ câu dặn đó lại linh nghiệm nhanh như vậy.

Hết cách, đành ngạnh tiếp vậy. Thất Sách rùn ngực, chân khí bố khắp khổng khiếu, thân hình hơi nghiêng, hai tay vẽ một vòng tròn định hóa giải ngọn chưởng.

Triệu Đại Minh thoáng hiện vẻ nghi ngờ, Thất Sách bị quái lực hất bắn sang bên.

“Lợi hại!” Triệu Đại Minh bội phục. Y tâm địa thiện lương, hay nói quá đà, một chưởng vừa rồi chỉ dùng tám thành công lực, nếu Thất Sách tái mặt lên tiếng cầu xin thì còn nước thu lại, không thật sự thương tổn đến gã. Nhưng Thất Sách dùng phương pháp kì quái đưa bản thân bình an vô sự thoát khỏi, thật sự khó tin.

Thất Sách đáp xuống với tư thế cực kỳ khó coi, lăn mấy vòng mới dừng lại được. Ban nãy gã định kéo lệch Kiến Long Tại Điền nhưng chưởng lực quá mạnh, không những không dẫn được mà bản thân bị văng xa. Bất quá văng đi cũng là cách giữ mạng, tránh được một chưởng hùng hồn. “Mẹ nó chứ, ta nhận thua, mười bảy chưởng còn lại của ngươi, ta không chống nổi.” Gã văng miệng mắng, đứng dậy đứng mã bộ. Lần này Triệu Đại Minh càng lấy làm lạ, đám khất cái cũng há miệng. Bình thường trên giang hồ khi song phương động thủ, dù một bên kém thế hẳn cũng tìm cớ là mình không khỏe, thậm chí vu cho đối phương hạ độc hãm hại, hà huống Thất Sách vừa tránh đòn hết sức xảo diệu, tiềm lực vô cùng, giao đấu thật sự chưa chắc đã thua.

Thất Sách liên miệng chửi khan, triệt để nhận thua.

“Thật hay giả?” Triệu Đại Minh vẫn nghi ngờ.

“Giả thế nào được, tại hạ nhường mấy tên định giết cho bang chủ là được. Sớm muộn gì tại hạ cũng đụng độ với lão tặc Bất Sát, tiếc là không đánh lại hắn, bang chủ muốn giết cứ việc, những đừng hỏi tại hạ là hắn ở đâu.” Thất Sách đáp thẳng thừng, mắc liếc tìm lối đào tẩu nhanh nhất.

“Xem bản lĩnh đánh trống lảng của ngươi kìa. Hỏi thật ngươi là thật lòng nhận thua ta hay muốn lôi ta vào vụ Bất Sát! Xem ra còn phải dùng một chiêu Thần Long Bãi Vĩ nữa!” Triệu Đại Minh nắm tay lại, ra vẻ xuất chiêu. Thất Sách không nghe thấy kình khí lưu động trong thân thể y nên không vội đào tẩu.

Triệu Đại Minh gật đầu, thần sắc mười phần mãn ý. Vốn gần đây y không được vui vẻ, trên bảng tróc nã của triều đình thì tiền thưởng cho Trương Tam Phong mới xuất đầu được mấy năm còn nhiều hơn y, hiệp khách không thể tha bổng được trong năm cũng do họ Trương lấy mất, lại thêm vị trí lãnh đạo tà ác nhất thì y cũng chỉ đứng thứ ba, kém cả hai lãnh tụ bắc, nam Bạch Liên giáo võ công không ra sao cả.

Nhưng đánh bại tân nhân nổi bật nhất Thái Cực kiêm Thiếu Lâm Đệ bát đồng nhân giữ kỷ lục tiền thưởng khiến Triệu Đại Minh cười như pháo rang. Cái Bang hoan hô chấn động ngôi miếu, tiếng hò hét vang vang.

Trọng Bát vô tình khiến bang chủ vui vẻ lại càng kinh ngạc, Từ Đạt cùng Thường Ngộ Xuân cũng vui lây.

“Thái Cực! Mỗ thấy ngươi võ công không tệ, nhân phẩm cũng được, thật sự dưới một người mà trên vạn người. Nào, ngươi làm phó bang chủ cũng không hề gì.” Triệu Đại Minh vui vẻ đón nhận lời nhận thua của Thất Sách, giang tay muốn ôm gã.

Thất Sách suýt nữa ngất xỉu với mùi hôi của y, nhưng cố giữ tỉnh táo: “Miễn đi, miễn đi, tại hạ trời sinh không thể làm phó bang chủ, nhập bang rồi tính, rồi tính.” Gã cố chối, Triệu Đại Minh quyết ôm, gã liên tục tránh né, liếc mắt thấy gương mặt Trọng Bát đang hớn hở.

“Hảo huynh đệ! Vị trí phó bang chủ này huynh đệ không làm thì ai nữa? Tiền thưởng của chúng ta cộng lại, mẹ nó chứ, kinh thiên động địa! Ha ha.” Triệu Đại Minh hớn hở, mấy trăm khất cái cũng cười nghiêng ngả, vỗ tay khen hay rầm trời, hiển nhiên không ai phản đối việc Thất Sách trực tiếp lên làm phó bang chủ.

“Tại hạ quyết không làm, muốn thưởng thì thưởng Trọng Bát. Hiện tại bang chủ cười vui thế này toàn nhờ vào y đưa tại hạ đến đây, ngài thưởng phạt phân minh mới là đường đường bang chủ Cái Bang!” Thất Sách nhân thể giúp Trọng Bát để thoát thân.

Triệu Đại Minh nghe đến mấy chữ đường đường bang chủ Cái Bang liền miễn cưỡng trầm ổn lại, liên tục gật đầu móc mũi quan sát Trọng Bát. Y vội quỳ xuống, lòng vui mừng vô hạn.

“Trọng Bát, ngươi còn ít tuổi mà đã là đệ tử ba túi, trước đây ai cũng cho rằng ngươi chỉ biết lôi kéo người chứ không có bản lĩnh thật sự, hừ hừ, hóa ra ngươi cũng có chút thủ đoạn, được lắm, được lắm.” Triệu Đại Minh móc mũi mãi đến mức chảy cả máu. Hay cho bang chủ Cái Bang.

“Không dám, toàn nhờ vào vận may thôi.” Trọng Bát mô phỏng ngữ khí Triệu Đại Minh, ngẩng đầu lên.

“Vận may cũng không dễ đạt được, giang hồ cứ giết lẫn nhau, không có may mắn thì chưa sống đến lúc võ công đại thành đã mất mạng rồi.” Triệu Đại Minh móc đến trào máu, “nói chung ngươi làm được lắm. Nói đi, muốn thưởng gì, trực tiếp thăng lên làm đệ tử sáu túi?” Quần cái tặc lưỡi hâm mộ, Trọng Bát dứt khoát lắc đầu.

Triệu Đại Minh gật đầu bảo: “Lẽ nào ngươi muốn làm phó bang chủ? Ha ha, trẻ tuổi mà tham quá không tốt, ít nhất cũng phải tiếp được nửa chưởng Kiến Long Tại Điền của ta.”

“Không, đệ tử tịnh không phải loại tham lam, bang có bang quy, hà huống là thiên hạ đệ nhất đại bang chúng ta, nên thưởng phạt phân minh. Đệ tử bất quá may mắn gặp được Thái Cực đại hiệp, chưa đủ để phá cách đề bạt, nếu thăng thẳng lên làm đệ tử sáu túi mà không có được kiến thức và bản lĩnh tương xứng chẳng phải sẽ khiến Bạch Liên giáo cười nhạo ư, nói là Cái Bang chúng ta ngay cả một tiểu tăng bỏ trốn cũng lên làm đệ tử sáu túi được thì làm gì còn nhân tài nữa.” Trọng Bát nói năng chân thành, quần cái vốn không coi trọng y cũng liên tục gật gù, nhìn bằng con mắt khác.

“Vậy ngươi muốn gì?” Triệu Đại Minh búng một viên gỉ mũi dính máu ra, Thất Sách sử dụng Thiết bản kiều tránh đi, viên gỉ trúng Thường Ngộ Xuân đứng sau Trọng Bát. Thường Ngộ Xuân xanh lét mặt mũi.

“Đệ tử nhát gan như vậy, lại sức trói gà không chặt, xin giáo chủ dạy cho hai hảo huynh đệ Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân một chiêu nửa thức để đệ tử an tâm, tương lai càng thuận lợi góp sức cho bản bang.” Trọng Bát vòng tay.

Từ Đạt và Thường Ngộ Xuân đều sững người, cùng quỳ xuống theo Trọng Bát, không dám ngẩng lên.

Cái Bang làm gì có một chiêu nửa thức? Trọng Bát nói thế là hàm ý yêu cầu bang chủ truyền Hàng Long thập bát chưởng cho Từ Đạt và Thường Ngộ Xuân. Hàng Long thập bát chưởng không phải là bí học chỉ truyền cho bang chủ nhưng muốn học cũng không đơn giản, phải lập công lao trọng đại, cộng thêm võ công căn bản không tệ mới được bang chủ thân truyền, tránh trường hợp kẻ học võ công kém quá, không sử dụng được uy lực khiến uy phong Cái Bang giảm sút.

“Cái gì, ngươi nói truyền là truyền? Hai tên đầu to này không có nửa điểm nội lực, xuất Hàng Long chưởng ra mà không khiến người khác cười rụng răng mới lạ.” Triệu Đại Minh xua xua tay.

“Trọng Bát dùng sinh mệnh bảo đảm với bang chủ, hai huynh đệ này nếu được bang chủ đồng ý, tuyệt đối không khiến Hàng Long thập bát chưởng mất mặt, võ công chưa đại thành, bang chủ chưa hài lòng thì không sử dụng, sai lời trời tru đất diệt.” Trọng Bát lớn tiếng thề độc, Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân quỳ hai bên cũng thề độc theo, tim đập thình thịch.

Triệu Đại Minh đang vui vẻ nên đồng ý.

Từ Đạt và Thường Ngộ Xuân vốn hiếu võ, nghe nói mình được học võ lâm tuyệt học thì hoan hỉ đến phát cuồng, nghĩ đến đại ca đổi cơ hội thăng chức để thành toàn cho mình, cả ba ôm nhau khóc lớn.

“Hà, hôm nay tất cả đều cao hứng, còn không mau mang rượu thịt lên chiêu đãi Thái Cực đại hiệp! Đừng để người ta bảo bản bang chỉ có xú trùng cùng Hàng Long chưởng.” Triệu Đại Minh lớn tiếng, quần cái hớn hở.

Rượu của Cái Bang thiên hạ vô song, tiếng mấy trăm khiếu hóa tử hô rượu vang lên cũng quả thật độc nhất vô nhị, ai cũng kính rượu Thất Sách, khen ngợi gã thẳng thắn, Trọng Bát được thưởng bị quần cái ép uống đến say mèm.

Thất Sách mừng thay Trọng Bát, nhưng cũng thoáng buồn, gã xuất thân Thiếu Lâm, luyện công chăm chỉ, vốn tưởng thể nội chân khí tăng trưởng không ít, nhưng một chiêu đã bại trong tay cao thủ chân chính, lẽ nào gã chỉ có thể làm … một con rối nhăng nhít? Gã chợt thở dài.

Triệu Đại Minh nhận ra sắc mặt gã u uất, vỗ lên cái đầu còn chưa mọc dài tóc, nói thẳng: “Thái Cực huynh đệ, bất tất để tâm chuyện võ công của mỗ cao hơn huynh đệ năm sáu bảy tám chín tầng, kỳ thật mỗ chính là võ lâm chính phái đệ nhất cao thủ, Hàng Long thập bát chưởng lại thiên hạ vô địch, mỗ không xuất thủ thì thôi, đã xuất thủ là thiên băng địa liệt, nhật nguyệt vô quang. Một chiêu đã bại trong tay mỗ cũng là bình thường. Uống đi.”

“Ban nãy Kiến Long Tại Điền quả thật hùng hồn, tại hạ đoán rằng ngay cả hảo huynh đệ Tam Phong cũng không địch nổi, tại hạ thua sảng khoái, chỉ là thấy mình còn kém quá, chưa đấu đã khiếp sợ, quả thật vô dụng.” Thất Sách cũng thổ lộ, cạn chén.

Triệu Đại Minh nghe nói cả Trương Tam Phong nổi danh cũng không đấu được mình, càng thêm hớn hở, vỗ tay kêu to: “Hôm nay đúng là thoải mái, lấy trấn bang chi bảo ra đây.”

Thất Sách lập tức ngồi xuống, muốn xem tuyệt kỹ trấn bang chi bảo Đả Cẩu bổng của Cái Bang.

Không ngờ một lão khất cái cười hì hì bưng một cây kiếm lên, Triệu Đại Minh đắc ý búng lên vỏ kiếm, phát ra tiếng ngân trầm trầm.

“Sao không phải là Đả Cẩu bổng?”

“Bổng gì mà bổng, trên giang hồ ai chẳng biết Đả Cẩu bổng bị Bất Sát đánh gãy từ mười năm trước, nhắc đến làm gì?” Triệu Đại Minh hậm hực, “thanh kiếm này mới là cực phẩm của Cái Bang. Cạn chén, bình thường mỗ cũng không dễ dàng lấy ra cho ai xem, vì mỗ không biết dùng kiếm, ha ha.”

Thất Sách nghe Triệu Đại Minh nói loạn xạ, tự mâu thuẫn, gã cảm giác cực kỳ buồn cười.

“Nào. Thái Cực đại hiệp, hôm nay chúng ta đúng là hận vì gặp nhau quá muộn, tình như cha con. Chọn ngay không bằng gặp gỡ, chúng ta nhân lúc đông đủ, lấy kiếm làm bằng mỗi người một thanh, kết bái làm nghĩa phụ nghĩa tử.” Triệu Đại Minh hứng khởi tuốt kiếm, hóa ra là hai thành kiếm mỏng như cánh ve.

Thất Sách cả kinh, cơ hồ không thốt thành lời. Thứ nhất, tuy gã không hiểu chuyện giang hồ nhưng anh hùng kết nghĩa đều kết huynh đệ, lấy đâu ra kết làm phụ tử. Hà huống Triệu Đại Minh trông chỉ ba lăm, ba sáu, sao có thể kết bái y làm nghĩa phụ? Thứ hai, đây đâu phải Cái Bang trấn bang chi bảo? Vốn là Huyền Từ song kiếm của Linh Tuyết, Hồng Trung thuộc phái Nga My.

“Chủ nhân kiếm này ở đâu?” Gã vội hỏi.

“Mỗ đây.” Triệu Đại Minh thản nhiên kêu to.

“Đánh rắm!” Thất Sách chỉ vào y gầm lên.

“Được!” Triệu Đại Minh không hề do dự đánh ngay, với gã bất kể là rắm kiểu gì cũng thối inh, trong ngôi miếu đổ liền ngập mùi thối, quần cái kinh nghiệm phong phú vội bế khí, ai nấy dừng hết động tác.

“Đây rõ ràng là vật của bằng hữu mỗ, Huyền Từ song kiếm của phái Nga My. Nói đi, Linh Tuyết và Hồng Trung đâu?” Thất Sách xắn tay áo, giận dữ phát cuồng, khác hẳn hình ảnh lúc nãy.

“Huyền Từ song kiếm? Danh tự hay lắm, không hổ là Cái Bang chi bảo! Nào, mỗi người một thanh.” Triệu Đại Minh hớn hở, đúng là kỳ hoa trên giang hồ.

“Ngươi xử trí sư đồ họ thế nào?” Thất Sách nổi giận, tung ra một chưởng.

Triệu Đại Minh hai tay cầm kiếm khẽ lách người, Thất Sách hóa chưởng thành quyền, Hổ quyền xuất ra, chiêu thức bình thường nhưng liên miên. Triệu Đại Minh tung cước đón đỡ, Thất Sách càng đánh càng hăng, chưởng phong rít vù vù.

“Này, không đánh nữa, chẳng qua là ăn trộm kiếm thôi mà, trả cho bằng hữu ngươi là xong, sao lại nhỏ nhen thế.” Triệu Đại Minh không giận, mặt vẫn cười cợt, trong lúc cười nói, hai chân liên tục hóa giải toàn bộ thế công của Thất Sách.

Lão khất cái mang kiếm lên thè lưỡi ra, chỉ vào mình: “Là lão đã lấy trộm trưa nay trong khách sạn, bằng hữu của Thái Cực thiếu hiệp là hai mỹ nhân? Một người Sắc Mục cao ráo, tính tình rất tệ, một người nhỏ bé xinh xẻo, trông rất ngây thơ lương thiện.”

“Chính thị.” Thất Sách lúc đó mới dừng tay, trừng mắt.

“Lão cái lấy được kiếm là đi ngay, không động thủ cũng không mó máy gì, nghe nói hai cô nương đó tối nay đến xem Tam Phong đại hiệp và phái Hoa Sơn tử đấu, lúc đó lão cái sẽ trả họ, hì hì.” Lão khất cái liên miệng xin lỗi, nhưng vẫn cười cợt coi như không.

Triệu Đại Minh tra kiếm vào vỏ, Thất Sách trừng mắt tiếp lấy, khóe môi nở nụ cười, gã ngày đêm nhớ nhung Hồng Trung, quả nhiên gặp cô ở kinh đô, tối nay nhất định khiến cô kinh hỉ.

“Lão khiến hóa nay là thần thâu nổi danh Cái Bang, ngoại hiệu Bát Trảo Chương Ngư, gặp được bảo bối thuận mắt là thuận tay lấy đi đổi rượu, ha ha. Nếu không vì hai thanh kiếm của bằng hữu huynh đệ quá đẹp, hiện tại đã biến thành rượu trong bụng rồi.” Triệu Đại Minh nắm tay Thất Sách cười vang cạn chén.

Thất Sách liên tục bị Triệu Đại Minh vò tóc thành búi, không khỏi bội phục bản lĩnh vô tư của vị bang chủ Cái Bang này, nên gã không để tâm nữa, ôm Huyền Từ song kiếm cạn liền mấy chén.

“Nào, uống một chén mừng chúng ta tình như cha con.” Triệu Đại Minh nâng chén cười vang.

“Miễn đi thôi.” Thất Sách cười hớn hở uống cạn.

Trong miếu ngập hơi rượu, hào khí và xú khí, chúng nhân uống đến lúc trăng lên đỉnh đầu mới ngừng.

Chương 10.

Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Tác giả: Cửu Bả Đao

Chương 10.

Người dịch: Công Tử Bạc Liêu

Trăng lặn sao mờ. Noãn Phong cương vô cùng náo nhiệt, nhìn khắp đều thấy giang hồ hào khách khắp nơi kéo về, người hiếu sự tự động cắm đuốc lên cây, vây quanh bãi đất rộng, ánh sáng như ban ngày.

“Bang chủ, chí ít cũng tới hai nghìn người.” Bát Trảo Chương Ngư từ trên cây nhảy xuống bẩm báo, lão nhận ra mấy con dê béo đang ở trong đám đông nên chân tay ngứa ngáy.

“Này, để ý xem hai người phái Nga My ở đâu.” Thất Sách nhận ra ý định của Bát Trảo Chương Ngư.

“Đi đi, tiền rượu cho thiếu cũng được,” Triệu Đại Minh xua tay. Bát Trảo Chương Ngư cao hứng dẫn mấy đệ tử tiến vào đám đông, hướng đến chỗ bọn Tiền La Hán.

“Hừ, chưa gặp mặt bao giờ, để xem bằng hữu của huynh đệ bản lĩnh đến đâu, đủ để trở thành hiệp khách đứng đầu trong năm chăng.” Triệu Đại Minh và Thất Sách nhảy lên cây, ba người bọn Trọng Bát bám theo.

Mấy trưởng lão thi nhau nhảy lên ngọn cây hai bên đường, quan sát xem có nhân mã quan binh không.

“Bang chủ, ngài thấy trận này thế nào?” Trọng Bát hỏi.

“Tam Phong đó nếu võ công ngang với nghĩa tử của ta thì mấy túi cơm thùng rượu phái Hoa Sơn nhanh chóng ngã gục thôi. Hừ hừ, bất quá phái Hoa Sơn không ngốc, đã dám đến thì tất mang đủ trợ thủ.” Triệu Đại Minh gặm đùi gà.

Triệu Đại Minh nghe Thất Sách kể lại quá trình gã và Quân Bảo quen nhau ở Thiếu Lâm. Y nghe nhiều về tình trạng hủ bại của Thiếu Lâm nên không lấy làm lạ, nhưng lấy làm hứng thú với cách hai thiếu niên hiệp khách sinh tồn, tự rèn luyện. Thất Sách không kể lại việc gã được phương trượng cứu, tránh để lộ mọi chuyện.

Quả nhiên, nhân mã phái Hoa Sơn bắt đầu tiến vào Noãn Phong cương, ba mươi sáu người hùng hổ, mặc kệ ánh mắt khinh miệt của người khác.

“Hơn ba chục thanh kiếm mẻ bày ra sáu Hoa Sơn Tử Hà kiếm trận hỗ trợ cho nhau, không dễ ứng phó đâu.” Triệu Đại Minh nói thế cũng có nghĩa là tình hình không dễ dàng.

Thất Sách tính toán, nếu Quân Bảo sa vào nguy cơ, gã sẽ bất chấp danh dự nhảy xuống trợ giúp, hòng bảo vệ y bình an vô sự. Nếu không ổn thì gọi nghĩa phụ cứu mệnh cũng không sao.

“Hình như không ổn? Người Hoa Sơn đến càng lúc càng đông.” Từ Đạt nheo mắt, quả nhiên không sai.

Mười mấy cao thủ trẻ tuổi sử dụng côn của Hổ Giảo môn đứng cạnh phái Hoa Sơn, phái Thiên Sơn cũng góp hơn mười người cầm song câu, mấy năm gần đây những phái mặc sắc áo xanh đều thân cận triều đình. Người giang hồ ai cũng khinh miệt mấy phái này ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Thiếu Lâm tự tốt nghiệp sinh liên hiệp đại biểu hội cũng cắm một lá cờ trước phái Hoa Sơn, mang cả cờ quạt đến trợ uy, trên cờ thêu chữ sơn vàng “công tại triều đình”, “Thiếu Lâm chi hữu”, “kiếm khí bức nhân”.

Phái Hoa Sơn là chủ nhà, đứng đầu là nhị đệ tử Doãn Kỵ của Phong đại hiệp năm xưa hủy mặt giả mạo Văn Thiên Tường. Hai mươi năm trước, Bất Sát rời Thiếu Lâm, cải xưng đạo nhân, bắt đầu thanh trừng các thế lực võ lâm chống lại triều đình, Doãn Kỵ bán đứng hành tung bí mật của sư huynh, Bất Sát đạo nhân giết Hoa Sơn chưởng môn rồi, triều đình lập hắn lên làm đương gia. Từ đó phái Hoa Sơn trở thành ưng trảo triều đình, người võ lâm muốn giết hắn nhưng không ai dám khiêu chiến, không phải vì Doãn Kỵ võ công cao siêu mà vì hắn có chỗ dựa là Bất Sát.

Người võ lâm tránh bàn luận đến Bất Sát, chỉ vì bàn đến càng thêm buồn tủi.

“Trương Tam Phong đâu? Lẽ nào không dám đến phó ước.” Doãn Kỵ bước ra, liếc nhìn quần hùng, thanh âm đầy đủ trung khí.

“Nói hay lắm, Trương Tam Phong thấy khí thế của chúng ta, dù đến cũng không dám hiện thân.” Tiền La Hán vỗ tay khen hay, không biết rằng ngọc bội trên eo đã bị Bát Trảo Chương Ngư thuận tay lấy đi.

Quần hùng bất luận có quen Trương Tam Phong hay không, nhưng đều đứng trên lập trường chống lại triều đình, ai nấy trừng mắt nhìn phái Hoa Sơn cùng toán trợ uy, không ít cao thủ còn trẻ không nén được, thậm chí trực tiếp lên tiếng mắng. Phái Hoa Sơn không kém cạnh, hình thành hai phe cãi cọ xô xát.

Triệu Đại Minh nhìn Thất Sách, Thất Sách nhún vai, biểu thị gã không biết Quân Bảo có đến không.

“Thiếu Lâm vẫn đồn rằng Trương Tam Phong là con trai đại hiệp Trương Huyền, đúng không nhỉ? Nếu đúng thì đã mất cơ hội kết giao.” Hàn Lâm Nhi cùng một đám hảo hữu lẫn vào đám đông, định thăm dò mọi chuyện. Hắn được phụ thân dặn dò, đến Thiếu Lâm, nơi thiên hạ anh hùng tụ tập, mời gọi các anh hùng hảo hán gia nhập Hồng cân quân còn chưa lộ diện, vì thế hắn kết giao rộng khắp Thiếu Lâm. Phụ thân hắn là thủ lĩnh Bắc Bạch Liên giáo Hàn Sơn Đồng, người được treo thưởng cao thứ hai trên bảng tróc nã của triều đình.

Hàn Sơn Đồng xuất thân từ thế gia truyền giáo Bạch Liên giáo, hiệu xưng Di Lặc giáng thế, tự phụ là con cháu tám đời của Tống Huy Tông, ngầm tụ tập nông dân và hoang dân thành quân đội, đợi thời cơ phát động khởi sự đại quy mô, nhiệm vụ của Hàn Lâm Nhi là lôi kéo anh hùng Thiếu Lâm, nhưng lại lỡ mất cơ hội với hai đệ tử võ công tối cao, thậm chí kết oán, thật khiến hắn hối hận vô cùng.

Trương Tam Phong chưa xuất hiện, nhân mã hai bên tiếp tục gào hét, những lời thô thiển khắp đại giang nam bắc, ngũ hồ tứ hải đều được bật ra, mắng rồi lại xắn tay áo đánh nhau, võ lâm quả thật sa sút quá mức mất rồi.

“Hừ. Lão tử muốn đại tiện!” Triệu Đại Minh gầm vang trên ngọn cây, nhất bang chi chủ quả thật nhất ngôn cửu đỉnh, một cục phân to rơi xuống ngay. Y lật tay xuất ra kình khí xoáy ốc, như Cầm Long Khống Hạc công cuốn đi. Cục phân lơ lửng trên không, tay phải Triệu Đại Minh đầy chân khí, một chiêu Kiến Long Tại Điền cuồng mãnh hất cục phân về phía đỉnh đầu phái Hoa Sơn rồi vỡ vụn.

“Hả?”

“Tránh mau.”

“Thối chết mất thôi.”

Phái Hoa Sơn, Hổ Giảo môn, phái Thiên Sơn chúng nhân kinh hoảng bỏ chạy, nhất thời không thể tránh được hết cả vạn mảnh phân vụn đổ xuống, ai nấy dính đầy mùi hôi thối, thần sắc vừa phẫn nộ vừa nhếch nhác.

Quần hùng cười vang, cả Thất Sách cũng cười đến độ suýt rớt khỏi cây.

Có ai không biết phong cách hành sự của Triệu Đại Minh, chỉ là hành động này biến cuộc tử đấu hóa ra phản khách vi chủ, tình thế diễn biến thành tam phái thân triều đình đối đầu Cái Bang. Người phái Hoa Sơn tuốt kiếm mắng mỏ, gọi Triệu Đại Minh xuống tử chiến.

“Triệu Đại Minh ra đây. Trốn trốn tránh tránh thì là anh hùng hảo hán gì.” Chưởng môn phái Thiên Sơn Lục Mạc Cừu chịu nhục, toàn thân run rẩy, ngân câu trong tay còn dính một cục phân lớn.

“Có giỏi thì xuống đây lĩnh giáo Hoa Sơn Tử Hà kiếm trận!” Doãn Kỵ chém loạn xạ, giận dữ cành hông. Phái Hoa Sơn kết thành sáu kiếm trận, kiếm quang sáng chói.

“Xin lỗi, nghĩa tử, nghĩa phụ muốn giúp bằng hữu của con.” Triệu Đại Minh hớn hở, định nhảy xuống ngay.

Ngoài xa chợt vang lên tiếng hú, như phượng gáy, như rồng gầm.

“Quân Bảo!” Thất Sách vui mừng, nghe rõ nội công tu vi của bạn thân không kém hơn mình.

Tiếng hú từ xa lại gần, tốc độ như điện chớp, càng đến gần càng bá đạo như vút lên trời xanh, phượng kêu trên chín tầng trời.

Quần hùng biết đại hiệp Trương Tam Phong sau cùng đã tới, nhưng kinh ngạc vì y còn nhỏ tuổi mà nội công tu vi siêu phàm nhập thánh đến vậy.

Tiếng hú chợt dừng, Tam Phong đứng trên cây nhìn rõ tình thế rồi mới đáp xuống.

Thất Sách nhìn bạn thân, lần chia tay này Quân Bảo đổi tên thành Tam Phong, y càng cao hơn gầy hơn, ngũ quan thanh tuấn nhợt nhạt, đượm vẻ phong nhã của thư sinh tướng công.

“Đúng là con trai đại hiệp Trương Huyền. Nhầm, nhầm lẫn rồi.” Hàn Lâm Nhi than thở.

Tam Phong tuy nội lực tinh thâm, nhưng trông khá mệt mỏi, y phuc còn dính vết máu, tay cầm một cái bao, hiển nhiên vừa từ một chiến trường khác đến đây.

“Đánh thôi.” Tam Phong không lắm lời, tay trái vung lên, võ thành một vòng tròn rộng nửa trượng, hàm ý vào trong giao chiến.

Doãn Kỵ cười lạnh, quan sát dáng vẻ y đượm gió bụi: “Vừa trốn vào hang hốc nào hả? Ngươi mình đầy vết máu, làm bẩn kiếm của đại gia.” Hắn nói năng khắc bạc, kiếm trận càng xiết lại.

“Tào Châu dân biến, đại quân Thát tử trấn áp, lấy đầu tướng giặc tốn đôi chút thời gian, lấy đầu ngươi đành chậm lại một chút, xin Diêm vương thứ tội.” Y lạnh lùng đáp, ném vật đó về phía Doãn Kỵ.

Doãn Kỵ đón lấy, phát hiện tốc độ vật đó không nhanh nhưng hàm chứa nội kình cực kỳ trầm trọng, thầm kinh hãi, vội ném xuống đất. Cái bọc lăn một vòng, đầu người đầm đìa máu me lộ ra, thủ cấp bị cắt xuống hai mắt trợn trắng, miệng há hốc, trước lúc chết chắc hoảng sợ cực độ. Mấy công tử gia ngồi quan chiến ở vị trí đẹp rú lên, kẻ nhát gan thậm chí còn rúm người lại.

“Là A Lỗ Bất Hoa tướng quân!” Tiền La Hán kinh hoảng hét lên, quần hùng nhao nhao hô vang không ngớt. Trương Tam Phong hôm qua còn giết địch, hôm nay vượt trăm dặm đến giao chiến, quả thật anh hùng khí phách!


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog